Thử lòng vợ sắp cưới, tôi dẫn em về ngôi nhà lụp xụp ở quê và giới thiệu đó là nhà mình. Ai ngờ vừa đến nơi, em đã mỉm cười đưa tôi 1 mảnh giấy khiến tôi xauho vô cùng

Tôi tên là Hoàng, 32 tuổi, một chàng trai sinh ra và lớn lên ở vùng quê miền Bắc. Cuộc sống của tôi thay đổi khi tôi quyết định rời quê lên thành phố lập nghiệp. Sau hơn 10 năm bươn chải, tôi đã gặt hái được những thành công nhất định. Hiện tại, tôi đang làm giám đốc marketing cho một công ty lớn, thu nhập ổn định và có đủ điều kiện để mua một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố.

Nhưng thành công trong sự nghiệp không phải là điều khiến tôi hạnh phúc nhất. Điều làm tôi cảm thấy viên mãn là sự xuất hiện của Lan – cô gái tôi yêu và sắp cưới làm vợ. Lan là một người phụ nữ thông minh, xinh đẹp và hiền lành. Cô ấy là nhân viên kế toán tại một công ty nước ngoài. Chúng tôi gặp nhau trong một buổi hội thảo, và từ đó, tôi bị cuốn hút bởi sự dịu dàng, chân thành của Lan.

Chúng tôi yêu nhau được gần hai năm. Lan chưa từng đòi hỏi điều gì ở tôi, cũng không quá quan tâm đến những thứ vật chất. Nhưng càng yêu cô ấy, tôi càng lo lắng. Trong lòng tôi luôn mang một nỗi bất an: liệu Lan có thật sự yêu tôi vì con người tôi hay chỉ vì những gì tôi đang có?

Tôi biết rõ rằng, cuộc sống của tôi bây giờ và gia đình ở quê là hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Mẹ tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, cha tôi là một nông dân chất phác, sống trong một ngôi nhà cũ kỹ, lụp xụp ở quê. Tôi đã dành rất nhiều tiền để lo cho cha và sửa sang nhà cửa, nhưng ông không muốn nhận. Cha tôi bảo: “Nhà là nơi gắn bó cả đời, con đừng lo cho cha quá. Cha sống ở đây quen rồi, đủ là được.”

Nhìn Lan, tôi lại càng lo lắng. Cô ấy lớn lên trong một gia đình khá giả ở thành phố, cuộc sống của cô ấy dường như rất khác với tôi. Tôi yêu Lan, nhưng không thể không nghĩ đến việc liệu cô ấy có thể chấp nhận gia đình tôi, xuất thân từ một nơi nghèo khó hay không.

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi: Tôi sẽ thử lòng Lan.

Tôi sẽ dẫn Lan về thăm quê, nhưng thay vì giới thiệu về cuộc sống hiện tại, tôi sẽ nói với cô ấy rằng ngôi nhà lụp xụp ở quê là nhà tôi. Tôi muốn biết liệu cô ấy có thật sự yêu tôi, bất chấp hoàn cảnh hay không.

Tôi đã lên kế hoạch thật kỹ lưỡng cho chuyến đi này. Tôi nói với Lan rằng tôi muốn dẫn cô ấy về quê để ra mắt cha trước khi đám cưới. Lan tỏ ra rất hào hứng và vui vẻ đồng ý. Trên đường về, tôi cảm thấy hơi lo lắng, không biết Lan sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy ngôi nhà cũ kỹ.

Khi chúng tôi đến gần ngôi làng nhỏ nơi tôi sinh ra, những con đường đất, cánh đồng lúa mênh mông và những ngôi nhà mái ngói đơn sơ dần hiện ra trước mắt. Tôi nhìn Lan, cô ấy vẫn mỉm cười, không hề tỏ ra lo lắng hay bất mãn gì. Điều đó làm tôi cảm thấy an tâm hơn một chút.

Cuối cùng, chúng tôi dừng xe trước một ngôi nhà lụp xụp, tường vôi loang lổ, mái nhà đã cũ kỹ, nhiều chỗ ngói bị vỡ. Ngôi nhà này là của một người họ hàng xa trong làng, tôi đã nhờ họ để thử lòng Lan. Tôi quay sang Lan, cố nén tiếng thở dài và nói:

Đây là nhà anh. Cha anh đang đi làm ngoài đồng, lát nữa ông sẽ về.
Lan đứng nhìn ngôi nhà, ánh mắt cô ấy thoáng qua chút ngạc nhiên, nhưng không hề có biểu hiện gì là thất vọng hay khó chịu. Cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi bước vào sân nhà. Tôi đi theo sau, lòng đầy hồi hộp, đợi chờ phản ứng của cô.

Bước vào nhà, Lan vẫn giữ nụ cười trên môi. Cô nhìn quanh, sau đó quay sang tôi, ánh mắt đầy vẻ trìu mến:

Nhà này đúng là hơi cũ, nhưng rất ấm cúng và gần gũi, anh nhỉ? Em thích những ngôi nhà như thế này, nó có hồn và chứa đựng nhiều kỷ niệm.
Nghe những lời này, tôi cảm thấy ngạc nhiên và có chút bối rối. Tôi không ngờ Lan lại đón nhận mọi thứ một cách nhẹ nhàng đến vậy. Tôi ngồi xuống ghế, định nói gì đó thì Lan nhẹ nhàng lấy trong túi xách ra một mảnh giấy nhỏ và đưa cho tôi.

Đây, anh xem đi.
Tôi bối rối cầm lấy mảnh giấy. Đó là một tờ giấy nhỏ màu trắng, được gấp lại rất gọn gàng. Mở ra, tôi ngỡ ngàng khi thấy trên giấy là dòng chữ viết tay của Lan:

“Em biết nhà anh không phải là ở đây. Anh thử em phải không? Nhưng dù nhà anh có là ngôi nhà này hay bất cứ ngôi nhà nào khác, em vẫn sẽ yêu anh.”

Tôi bàng hoàng, mặt đỏ lên vì xấu hổ. Lan đã biết hết mọi chuyện, và cô ấy vẫn bình tĩnh chấp nhận tất cả. Tôi không biết phải nói gì, chỉ ngồi đó, nhìn mảnh giấy trong tay.

Lan bước đến gần tôi, khẽ đặt tay lên vai tôi, ánh mắt cô dịu dàng:

Anh à, em yêu anh vì con người anh, không phải vì anh có gì hay từ đâu đến. Em biết anh lo lắng về điều đó, nhưng em muốn anh hiểu rằng, em sẽ luôn ở bên anh, dù chúng ta sống trong ngôi nhà nào hay hoàn cảnh nào. Quan trọng là chúng ta có nhau, và cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc.
Tôi lặng đi. Sự chân thành trong ánh mắt và lời nói của Lan khiến tôi nhận ra rằng, cô ấy thật sự yêu tôi vì chính con người tôi, chứ không phải vì những gì tôi đang có. Tôi đã thử lòng Lan, và điều cô ấy mang lại cho tôi không phải là sự thất vọng, mà là niềm hạnh phúc vô biên.

Sau khi Lan trao tôi mảnh giấy, cha tôi từ ngoài đồng về. Ông là một người đàn ông ngoài 60 tuổi, gương mặt rám nắng, dáng vẻ cứng cáp dù đã có dấu hiệu của tuổi già. Cha bước vào nhà, nhìn thấy tôi và Lan, ông cười rạng rỡ, không giấu được niềm vui.

Con về rồi à, Hoàng? Đây chắc là Lan, cô gái mà con kể phải không?
Lan lễ phép đứng dậy chào ông, ánh mắt cô ấy lấp lánh niềm vui. Cha tôi nhìn Lan, gật đầu hài lòng:

Con gái ngoan, trông hiền lành và xinh đẹp lắm.
Sau bữa cơm đạm bạc nhưng ấm cúng, cha tôi kéo tôi ra ngoài vườn, nơi có những luống rau xanh mướt và những hàng cây ăn quả đang trổ lá non. Cha ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy yêu thương.

Hoàng à, cha biết con lo lắng. Con sợ rằng Lan không chấp nhận cuộc sống quê mùa của chúng ta, phải không?
Tôi không trả lời, chỉ im lặng gật đầu. Cha tôi thở dài, rồi tiếp tục:

Con đã sống xa quê lâu rồi, nhưng cha biết con vẫn giữ trong lòng nỗi mặc cảm về nơi con lớn lên. Nhưng con à, không phải ai cũng quan tâm đến vật chất. Có những người, họ yêu con người thật của con, và cha tin rằng Lan là một người như thế.
Tôi ngồi đó, lắng nghe từng lời của cha. Ông nói đúng, tôi đã luôn lo sợ và cảm thấy mặc cảm về hoàn cảnh của mình. Tôi sợ rằng Lan, lớn lên trong một gia đình thành thị, sẽ không chấp nhận được cuộc sống giản dị và nghèo khó ở quê.

Cha tôi tiếp tục:

Con thử lòng cô ấy hôm nay là đúng. Nhưng con nên nhớ, tình yêu không chỉ là thử thách, mà còn là sự tin tưởng. Cha thấy Lan là một cô gái tốt, và cô ấy thật sự yêu con. Con đừng để những nỗi lo không đáng có làm hỏng hạnh phúc của mình.
Nghe những lời này, tôi như được thức tỉnh. Cha nói đúng. Tôi đã sai khi thử lòng Lan bằng cách này, nhưng điều quan trọng là cô ấy đã vượt qua nó bằng tình yêu

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *