Tôi năm nay đã 65 tuổi. Có lẽ ở độ tuổi này, nhiều người đã có thể ngồi lại với con cháu, hưởng phúc, sống trong tình yêu thương của gia đình. Nhưng tôi thì khác. Dù có nhà cửa khang trang, có tiền tiết kiệm đầy đủ, nhưng tôi lại sống trong cô đơn và lạnh lẽo. Nhìn bề ngoài, tôi không thiếu thứ gì, nhưng bên trong, lòng tôi trống rỗng, cô độc đến mức tôi cảm thấy không có ai để chia sẻ.
Cách đây 10 năm, tôi đã từng nghĩ khác. Lúc đó, khi vừa nghỉ hưu, tôi chỉ mong muốn được sống cho bản thân, thư giãn sau những năm tháng làm việc vất vả. Khi các con nhờ vả tôi trông nom các cháu để chúng có thể đi làm, tôi đã từ chối. Kể cả cháu nội và cháu ngoại.
Tôi nghĩ, mình đã làm tròn trách nhiệm nuôi con khôn lớn, giờ là lúc các con phải tự lo cho gia đình riêng của mình. Tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, tận hưởng những ngày tháng tự do mà không phải bận tâm đến những trách nhiệm gia đình thêm nữa. Tôi đã từng rất kiên quyết với quyết định đó.
Tôi nhớ rõ như in cuộc trò chuyện với con trai tôi, thằng Nam, lúc nó nhờ tôi trông con.
– “Mẹ ơi, con với vợ vừa được tăng ca, nhưng chúng con không biết gửi thằng Tí ở đâu. Mẹ giúp con trông cháu một thời gian được không ạ?”
– “Nam à, mẹ mới về hưu, mẹ cần thời gian nghỉ ngơi. Vợ chồng con tự lo liệu nhé. Mẹ không muốn lại phải quay lại cảnh bận rộn chăm sóc con nhỏ nữa.”
– “Nhưng mà mẹ, bọn con thật sự không còn cách nào khác. Nhà trẻ thì tốn kém, mà ông bà bên nhà vợ con cũng bận rộn cả.”
-“Mẹ hiểu, nhưng mẹ đã chăm sóc con suốt bao năm trời, giờ mẹ muốn được tự do, không còn ràng buộc nữa. Bọn con cố gắng xoay sở đi.”
Nam không nói gì thêm, chỉ im lặng một lúc rồi quay đi. Tôi vẫn nghĩ mình đúng. Tôi đã dành cả đời cho con cái, và giờ là lúc để họ tự đứng trên đôi chân của mình. Tôi muốn được đi du lịch, muốn tham gia các câu lạc bộ, muốn làm những điều mình chưa bao giờ có thời gian làm khi còn trẻ.
Nhưng rồi năm tháng trôi qua, tôi nhận ra rằng quyết định của mình đã tạo nên khoảng cách lớn với các con. Những lần gặp mặt dần trở nên thưa thớt. Các con không còn thường xuyên gọi điện hay về thăm tôi như trước. Có những lúc tôi chủ động gọi cho Nam và Lan, con gái tôi, nhưng lần nào cũng chỉ nhận được những câu trả lời qua loa, hoặc lý do bận bịu công việc, cuộc sống.
Kết cục như ngày hôm nay có lẽ là do tôi đã quá ích kỷ, ảnh: DSD
Tôi cũng không còn nhớ rõ từ khi nào các con bắt đầu xa cách đến vậy. Đôi khi tôi tự hỏi, có phải vì tôi đã từ chối chúng khi chúng cần tôi nhất không? Những lúc Nam hay Lan nhờ tôi giúp đỡ, tôi đều từ chối vì tôi nghĩ mình xứng đáng được nghỉ ngơi. Tôi không nghĩ đến việc mình sẽ mất dần đi sự kết nối với các con, và hậu quả là giờ đây, tôi sống một mình trong căn nhà lạnh lẽo này.
Càng về già, tôi càng cảm nhận rõ sự cô đơn. Mỗi lần nhìn thấy người khác có con cháu quây quần, lòng tôi lại nhói lên. Tôi có tiền, có của cải, nhưng lại không có tình cảm gia đình. Tôi đã đặt sự tự do và mong muốn sống cho bản thân lên trên tình cảm, để rồi giờ đây, tôi nhận ra rằng chính sự gắn kết với gia đình mới là điều quý giá nhất.
Lần gần đây nhất tôi gọi điện cho Lan, con gái tôi, cuộc trò chuyện cũng không dài.
-“Lan à, mẹ nhớ con với bé Na quá, lâu rồi không thấy hai đứa về.”
– “Dạ, mẹ, tụi con bận công việc quá. Na lại đang học thêm nữa, cuối tuần con không rảnh.”
– “Ừ, mẹ biết. Mẹ cũng hiểu là con bận. Nhưng nếu có thời gian, hai đứa ghé mẹ chơi một chút nhé. Nhà mẹ trống trải quá.”
-: “Dạ, con biết rồi mẹ. Để khi nào bớt bận con sẽ về.”
Cuộc trò chuyện kết thúc nhanh chóng, và rồi không có ai ghé thăm. Tôi ngồi thẫn thờ trước điện thoại, mong đợi một tin nhắn hay một cuộc gọi khác, nhưng tất cả chỉ là sự im lặng.
Giờ đây, tôi đã hiểu rõ hơn bao giờ hết, rằng thời gian và tình cảm không thể nào mua được bằng tiền. Dù có bao nhiêu của cải, tôi vẫn không thể đổi lại những giây phút gần gũi bên con cháu. Nếu có thể quay lại thời gian, tôi chắc chắn sẽ chọn cách khác. Tôi sẽ không từ chối các con khi chúng cần tôi. Tôi sẽ dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, để không phải sống trong sự hối hận như bây giờ.
Ở tuổi này, tôi không còn nhiều thời gian để sửa chữa những sai lầm trong quá khứ. Các con tôi đã lớn, đã có cuộc sống riêng, và có lẽ họ đã quen với việc không có tôi bên cạnh. Tôi có thể tìm cách để kết nối lại với chúng, nhưng cũng không dám chắc mọi chuyện sẽ như ý. Suy cho cùng, những gì đã qua thì khó có thể thay đổi.
Tôi chỉ mong rằng những ai đang ở trong tình cảnh giống tôi, còn có cơ hội để lựa chọn, hãy trân trọng những giây phút bên gia đình. Đừng để đến khi quá muộn mới nhận ra rằng tiền bạc không bao giờ có thể thay thế được tình cảm gia đình.