Chồng em là con trai 1, bố anh qua đời từ khi em chưa về làm dâu. Mẹ ở quê nhưng cơ ngơi cũng được. Bà có 1 trang trại chăn nuôi và trồng cây ăn trái, mỗi năm thu lãi biết bao nhiêu tiền. Có từng nào mẹ anh dốc hết đầu tư cho con trai ở trên thành phố lập nghiệp. Từ khi chưa cưới chồng em đã có nhà riêng, xe xịn và tiêu tiền rất thoáng tay.
Đến tận bây giờ vẫn nhờ vả mẹ, nhưng anh luôn tỏ ra mình là người đàn ông có tài và rất oai với thiên hạ. Lúc nào cũng thể hiện ta đây có tiền và chơi hết mình với anh em, bạn bè. Ra ngoài hào nhoáng, lịch sự là thế nhưng về nhà anh coi vợ con chẳng ra gì. Lúc nào cũng cằn nhằn:
“Người ta thì thơm tho, tươi roi rói, về nhìn vợ mình như bà ăn xin, người toàn mùi sữa mà khiếp quá”
Em nghĩ phụ nữ trong thời gian bầu và nuôi con thì xấu xấu một chút cũng chẳng sao, ở nhà làm đẹp cho ai ngắm. Với lại con em đẻ ra thiếu tháng nên thằng bé bị còi, ốm vặt đi viện liên tục. Em nguyện lo cho con cũng bở hơi tai, còn thời gian nào mà nghĩ đến chuyện tút tát bản thân. Thôi thì tự động viên mình khi nào con lớn chút, đi làm rồi đầu tư cho bản thân cũng chưa muộn.
Thế nhưng mọi thứ không như em nghĩ khi phát hiện chồng ra ngoài cặp bồ. Lúc bị em nói, anh ta không biết xấu hổ còn bao biện:
“Ừ đấy, tôi cặp bồ thì sao? Vợ xấu thì mình phải ra ngoài giải quyết thôi”
Quá đau trước thái độ của anh, nhưng em chẳng làm được gì cả, chỉ biết ôm con khóc ướt cả gối mỗi đêm. Chồng em từ hôm đó công khai đi với bồ luôn. Chẳng biết bị cô ả cho bùa mê thuốc lú gì mà anh ta tuyên bố thẳng:
“Ly hôn đi, cái nhà này mẹ con cô cứ ở đến khi nào tôi bán được thì chia tiền. Còn sổ tiết kiệm tôi làm cho cô đấy, giữ mà dùng coi như tiền ly hôn”
“Anh không cần em, cần con nữa à”
Mặc dù em đem cả con ra để níu kéo nhưng chồng vẫn thờ ơ và sắp quần áo, kéo va ly bỏ đi.
Lúc mất chồng vào tay người khác rồi em mới nhận ra, bản thân mình không thương chính mình thì chẳng ai thương cả. Chồng cũng chỉ là người dưng nước lã, khi cần thì anh ta săn đón, lúc chán rồi sẵn sàng giũ bỏ không thương tiếc.
Thời gian đó em chán nản kinh khủng, nhìn vào gương cũng thấy hãi chính bản thân. Rồi em quyết phải tân trang lại nhan sắc để thời gian nữa gửi con vào nhà trẻ rồi xin đi làm. Em rút tiền tiết kiệm mang đi mua sắm cho 2 mẹ con, rồi tắm trắng, chăm sóc da mặt, làm đẹp cho bản thân.
Có tiền vào khác ngay, em đứng trước gương còn không nhận ra đây là mình của 3 tháng trước. Hôm đó hai mẹ con đi chơi về, cu tí đói quá nên em ngồi ở cửa, vén luôn áo cho con ăn. Thật bất ngờ sau hơn 3 tháng bặt tăm, bặt tích với bồ, chồng em về trong bộ dạng tơi tả, mặt mũi sưng húp. Anh ta đứng sững lại trước cửa hét lên:
“Cô là ai? Vợ tôi đâu? Bỏ con trai tôi ra ngay”
Thằng cu con bị bố nó lao vào giằng ra thì sợ hãi khóc ầm lên. Nhìn khuôn mặt sưng như ong đốt của chồng mà em không nhịn được cười:
“Anh bị quáng gà à, mở to mắt ra mà nhìn xem tôi là ai”
Anh ta dụi dụi mắt rồi ớ ra:
“Vợ à, sao trông em khác vậy?”
“Anh đi bồ bịch thì tôi cũng phải thay đổi bản thân để sống chứ. Mà sao không đi luôn đi, về đây làm gì?”
Hắn cứ rối rít thanh minh, xin xỏ vợ tha thứ. Chẳng là đến ở với bồ một thời gian thì chồng của cô ả từ trong tù mới ra, đến tìm chồng em thanh toán, dần cho một trận nhừ tử. Chồng em sợ quá, chẳng còn chỗ nào nên đành quay về nhà.
Nghe anh ta kể xong em chỉ thấy đáng đời, đến lúc bị đánh không còn mảnh giáp nào mới nghĩ đến vợ con. Loại đàn ông như vậy có đáng làm chồng, làm cha không?