Về sống chung với nhau, tôi thấy hối hận đã nhớ nhung cả đời về người đàn ông chẳng ra gì.
Tôi và Thái là người cùng làng, từng có mối tình rất đẹp thời trẻ. Do gia đình có điều kiện nên anh được bố mẹ cho đi học tiếp, còn nhà tôi khó khăn nên phải ở nhà lấy chồng.
Tôi lấy người cùng làng, mỗi khi Thái về thăm quê, thỉnh thoảng chúng tôi gặp mặt nhau. Sợ bị mọi người đàm tiếu nên chúng tôi chỉ chào xã giao và hỏi han vài câu. Nhưng mỗi lần gặp vội vàng đó đều làm trái tim tôi rung động xao xuyến và nhớ về Thái nhiều hơn.
Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc
Chồng tôi là người khô khan, tính tình cộc cằn, mỗi khi gia đình có chuyện gì là anh đều văng tục chửi bậy và quát nạt vợ con. Khi trước thì chịu khó đi làm xa kiếm tiền gửi về cho vợ. Từ lúc bị ngã, anh kêu sức khỏe yếu nên nghỉ làm.
Về quê, anh không làm việc nặng, suốt ngày chỉ quanh quẩn với công việc nội trợ và trồng rau. Để có thể nuôi các con ăn học, tôi phải gồng mình lên kiếm tiền.
Công việc của tôi là xay xát gạo cho bà con trong xóm. Đáng lẽ đó là việc của đàn ông nhưng vì miếng cơm nên tôi phải lao vào làm. Khi nhu cầu gạo của người dân trong xã lớn dần theo thời cuộc. Tôi chuyển sang mảng kinh doanh gạo.
Không muốn sức khỏe về già bị ảnh hưởng, thế là tôi thuê công nhân, còn tôi đứng ở cửa hàng bán các loại gạo. Do có duyên với bán hàng nên 10 năm qua, cửa hàng của tôi làm ăn rất tốt.