Là không muốn khóc hay chẳng còn nước mắt để khóc nữa?
Khi người phụ nữ đã “tiêu tốn” hết sự bao dung và không thể cố gắng thêm nữa
Là ai thì cũng luôn mong nhận được sự yêu thương quan tâm nhất là phụ nữ lại hay nhạy cảm, hay suy nghĩ. Người phụ nữ nào cũng chắc hẳn sẽ phải rơi nước mắt vài lần vì người đàn ông mình yêu vô tâm, lạnh nhạt. Sống cạnh một người đàn ông vô tâm, phụ nữ luôn phải tự “mê hoặc” bản thân rằng đàn ông lạnh lùng vậy thôi nhưng rất tình cảm, đàn ông là phải vậy,… những người phụ nữ này cũng phải tự dốc hơn những thứ tha, bao dung.
Cứ như vậy, cứ lặp đi lặp lại sự tha thứ bao dung đó, cứ mãi cố gắng tự nuôi hy vọng cho chính mình. Phụ nữ giỏi nhất là im lặng nhẫn nhịn và hy sinh, họ nghĩ rằng họ hy sinh thì đàn ông rồi sẽ hiểu mà yêu thương, trân trọng mình hơn. Nhưng nào mấy ai biết, đàn ông sẽ xem đó như điều hiển nhiên, là điều mà phụ nữ phải làm.
Con giun xéo mãi cũng quằn, cố gắng mãi mà không thấy kết quả thì ai chẳng thấy chán nản. Đến cái lúc các anh chẳng còn thấy vợ mình nóng giận căn nhằn, buồn tủi, chẳng còn trách móc nữa thì hãy biết rằng, phụ nữ lúc đó đã nhận ra rằng các anh không hề xứng đáng với tình cảm, với sự hy sinh của họ. Lúc đó, phụ nữ sẽ chẳng còn muốn khóc nữa.
Tình cảm phai nhạt
Đàn ông vô tâm thì đàn bà cũng sẽ vô tình. Các anh biết lạnh nhạt chẳng nhẽ đàn bà lại không thể?
Đàn bà có sức chịu đựng kinh khủng lắm vì họ yêu bằng tim, tim họ sẽ để lên trên đầu. Họ có thể tha thứ có thể dung thứ cho người đàn ông họ yêu hết lần này đến lần khác. Nhưng cũng sẽ đến một lúc nào đó, sự lạnh nhạt vô tâm của các anh cũng sẽ làm họ chán ghét.
Đàn bà 1 khi đã cạn tình cạn nghĩa thì lòng dạ họ sẽ hóa sắt đá, phũ phàng đến mức tàn nhẫn. Lúc đó, một giọt nước mắt cũng đối với người phụ nữ cũng hóa kim cương quý giá và không thể phí phạm cho loại đàn ông vô tâm lạnh nhạt với vợ con. Khi ấy, đàn bà chẳng khóc nữa, lòng cũng chẳng còn vướng bận đau buồn.
Khi phụ nữ nhận ra mình xứng đáng được trân trọng hơn
Rất nhiều đàn ông nghĩ ngoài kia ai cũng tốt chỉ trừ người vợ hay cằn nhằn của mình ra. Còn đối với người phụ nữ, thì người đàn ông họ yêu lúc nào cũng là tốt nhất, là luôn xứng đáng để mình yêu thương, tôn trọng và hy sinh.
Phụ nữ trải qua nhiều sự dày vò trong nội tâm, trải qua nhiều lúc tủi hổ bởi người đàn ông kia đã phụ bạc tấm chân tình của họ thì sẽ dần nhận ra rằng mình xứng đáng nhận được nhiều hơn thế. Phụ nữ rồi sẽ nhận ra rằng, bước ra ngoài thế giới kia sẽ có nhiều người tốt đẹp hơn kẻ vô tâm mà mình đang dốc lòng yêu thương này. Đến lúc họ nhận ra giá trị bản thân mình thì những gã đàn ông vô tâm sẽ chẳng bao giờ “có cửa” quay trở lại cuộc sống của họ.
Đàn bà lúc này đã ráo cạn nước mắt, vì còn gì nữa đâu mà khóc với sầu?…