Mọi người góp ý cho tôi với, tôi nên làm gì để chồng cũ thôi không xem mình như osin trong nhà nữa đây?Tôi không biết kiếp trước mình nợ nần gì chồng cũ. Để rồi bây giờ, mặc dù đã chia tay, anh ta vẫn không chịu buông tha cho tôi.
Chúng tôi đến với nhau qua mai mối. Hồi ấy, tôi là gái 29 tuổi chưa có người yêu. Còn chồng cũ thì từng trải qua một đời vợ. Mẹ tôi nghe họ bảo anh ta có điều kiện, lại từng ly hôn nên rất chín chắn. Thế nên bà hết sức vun vén cho mối quan hệ này.
Thật lòng mà nói, tôi không phải là gái ế gì cả. Chỉ là cứ mải mê học hành rồi lại lo cho công việc. Thành ra, khi đã bước sang tuổi 29, tôi vẫn chưa chốt được người đàn ông nào. Nghĩ rằng bố mẹ là những người từng trải nên có mắt nhìn người, tôi cũng nghe lời bà tìm hiểu xem sao.
Đã ly hôn nhưng cứ có giỗ là chồng cũ bắt về nấu chục mâm cơm-1 Bài chia sẻ (Ảnh chụp màn hình)
Quen nhau được 5 tháng thì tôi có bầu. Lúc ấy, tôi rất băn khoăn về chuyện giữ hay bỏ. Nói ra thì sợ nặng nghiệp nhưng đúng là ở thời điểm đó, tôi đã từng bước chân vào cổng bệnh viện để làm kế hoạch rồi. Bởi lẽ tương lai của tôi còn dài, tôi lại chưa sẵn sàng cho hôn nhân, không thể vì đứa con mà kết hôn được.
Có điều, khi đến viện, nhìn những cặp vợ chồng hiếm muộn đang chờ con mòn mỏi, tôi lại trùng lòng. Thế rồi chuyện gì đến cũng phải đến, tôi giữ lại đứa con và đám cưới được cử hành. Ngày cưới, thấy tôi đeo vàng đầy cổ, mẹ đẻ cứ tấm tắc:
“Đấy, nghe mẹ cưới thằng này là chuẩn rồi. Chứ quen ba cái bọn ất ơ thì giờ này chẳng được nhiều quà cưới thế đâu. Thôi, con cứ sướng là bố mẹ mừng”.
Nhưng mẹ tôi đâu biết, vừa cưới buổi sáng thì buổi tối, chồng tôi lột sạch vàng mang đi trả nợ. Anh ta bảo vay mượn bên ngoài để mua vàng, chứ đời nào có tiền mà làm to như thế.
Chẳng qua vì cưới lần 2 nên anh ta muốn phải thật hoành tráng để người ngoài nhìn vào phải ngưỡng mộ. Cuối cùng tổng kết lại, tôi cũng chỉ có 2 cây vàng làm vốn phòng thân mà thôi.
Đâu chỉ có vậy, đến khi cưới rồi tôi mới nhận ra, chồng mình là người đàn ông vừa gia trưởng lại vừa lăng nhăng. Đúng là anh ta kiếm được tiền. Thế nhưng tôi đâu được cầm những số tiền ấy.
Mỗi tháng, anh ta đưa cho tôi 4 triệu để chi tiêu sinh hoạt. Số còn lại thì đưa hết cho mẹ. Hồi đầu tôi nói đưa lương vợ giữ, chồng còn gạt phăng: “Nghĩ gì mà đưa cho vợ, rồi mấy nữa tiền anh làm ra lại phải ngửa tay xin em à? Mơ đi”.
Không muốn nói qua nói lại nên sau đó, tôi cũng chẳng đòi hỏi hay làm căng lên nữa. Chỉ là mọi người nói xem, nhà có 2 người lớn, lại thêm cả đứa trẻ con vẫn tốn tiền bỉm sữa, làm sao có thể tiêu trong 4 triệu?
Tôi đã phải lấy cả tiền tiết kiệm của mình ra để trang trải sinh hoạt. Vậy mà chồng chẳng biết đó là đâu. Cứ tổng kết cuối tháng và nhìn vào đống hóa đơn, anh ta lại chép miệng:
“Đúng là miệng ăn núi lở, ở quê mà được chồng cho ngần ấy tiền thì để dư ra được bao nhiêu rồi đấy. Em xem lại cách chi tiêu đi”.
Hồi con nằm viện, tôi muốn đưa thằng bé đến viện lớn để kiểm tra và khám cho yên tâm. Nhưng chồng nhất quyết không chịu. Anh ta nói ra viện lớn tốn kém còn chuyên môn thì chỗ nào chẳng giống nhau.
Kết quả là đợt ấy, thằng bé phải nằm viện cả tháng mới được về nhà. Nghĩ cũng chán nhưng vì con, tôi vẫn cố để con có được một gia đình êm ấm. Có điều cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Con tròn 4 tuổi thì tôi phát hiện chồng đã cặp kè với một người phụ nữ. Không qua lại đơn thuần, họ đã quen biết và ở với nhau được 3 năm rồi. Vậy là chỉ sau khi cưới 1 năm, tôi đã bị cắm sừng. Đối với tôi, đó là lỗi lầm không thể nào tha thứ. Chính vì vậy, tôi đã đâm đơn ly hôn lên tòa.
Về tài sản, tôi được chia một phần tiền. Còn về con, tôi rất muốn mang thằng bé đi theo. Chỉ là chồng cũ của tôi kiếm được tiền, lại thương con vô cùng. Thành ra, khi anh ta nói sẽ nuôi con, tôi đã đồng ý vì nghĩ con ở với bố tốt hơn là sống chung với mình.
Sau ly hôn, tôi cố gạt đi chuyện quá khứ để hai người xem nhau như bạn bè. Đổi lại, tuần nào tôi cũng được đón con về nhà 2 đêm.
Thế nhưng chuyện không đơn giản vậy mọi người ạ. Dù đã ly hôn nhưng khi nhà có giỗ chạp, chồng cũ vẫn gọi tôi về để nấu cho mấy chục người ăn. Tôi cũng từng phản kháng và bảo chẳng còn gì với nhau để tôi phải làm việc ấy. Vậy mà anh ta lại cười khẩy:
“Nếu cô không sang thì từ nay đừng hòng gặp thằng Mít. Đấy, chọn đi”.
Thế là vì con, tôi lại cắn răng sang làm cho nhà chồng cũ, dù chẳng còn quan hệ gì với gia đình họ nữa. Hôm vừa rồi, một mình tôi làm quần quật để nấu cho 42 người ăn, mệt lắm nhưng chẳng biết than với ai.
Nghĩ đến những ngày sắp tới lại tất bật như vậy, tôi cũng mệt mỏi lắm. Mọi người góp ý cho tôi với, tôi nên làm gì để chồng cũ thôi không xem mình như osin trong nhà nữa đây?