Hai vợ chồng tôi đến với nhau khi đã hôn nhân đổ vỡ một lần.
Anh ly hôn vợ vì không còn hạnh phúc và nuôi con nhỏ, tôi ly hôn chồng vì tôi không đẻ được. Lấy anh, tôi coi con trai anh như con ruột của mình mà chăm sóc, nuôi nấng thằng bé cẩn thận. Chồng biết ơn tôi về điều đó lắm.
Tình duyên lận đận, toàn bất hạnh ập đến. Làm vợ anh được 11 năm thì chồng tôi mất vì căn bệnh ung thư quái ác. Anh ra đi, để lại cho tôi căn nhà đã kịp sang tên cho con trai rồi gửi bà nội giữ sổ đỏ. Anh dặn dò tôi thay anh chăm sóc con anh thật tốt. Thương con chồng mồ côi bố, tôi tích cực làm lụng kiếm tiền nuôi thằng bé ăn học.
(Ảnh minh họa)
Vài năm sau nó vào Đại học, tiền học lại tốn hơn, mẹ đẻ nó cũng chẳng dòm ngó hay chu cấp một đồng. Bố mẹ chồng thì động viên tôi cố nuôi con, mai này thành công con chồng sẽ báo đáp, phụng dưỡng tôi tuổi già. Tôi coi con chồng là con đẻ từ lúc về đây làm dâu mà chẳng ngại hay tính toán gì. Tôi nuôi nó, cố gắng chạy vạy tiền nong cho con ăn học tử tế.
Ra trường, con đòi vào Nam lập nghiệp để gần mẹ đẻ hơn, tôi đành đồng ý. Nó đi biền biệt suốt mấy năm trời không về nhà, thi thoảng gọi điện về nói thiếu vốn làm ăn nhờ tôi chạy tiền gửi cho. Thương con tôi dốc hết tiền tiết kiệm, vay mượn thêm gửi vào cho nó. Thú thực, tôi không đẻ ra nó, nhưng tôi thương và luôn muốn dành những thứ tốt đẹp nhất cho con.
Một thân một mình ở quê, buôn bán kiếm tiền sống qua ngày, ấy vậy con chồng vào Nam biền biệt 7 năm sau mới về. Ngày nó về đi ô tô, mặc vest rất đẹp, ra dáng người đàn ông trưởng thành. Đi cùng nó là một cô gái trẻ bụng bầu chừng 4 tháng. Nó vào nhà thắp hương cho bố rồi giới thiệu cô gái kia là vợ sắp cưới, nó đưa về ra mắt và xin phép ông bà, họ hàng cho cưới.
Ngồi tỉ tê với con dâu tương lai, tôi nói bao giờ sinh tôi vào bế cháu cho. Tôi tuy là mẹ kế nhưng thương con chồng như con đẻ và con chồng cũng vậy. Thế nhưng nó lại đứng dậy lớn giọng với tôi: “Bà nghĩ bao năm nay tôi coi bà là mẹ ư? Không bao giờ! Vì bà mà bố mẹ tôi ly hôn, tôi hận bà!”.
Những câu nói đó khiến tôi đau đớn vô cùng, chưa bao giờ tôi nghĩ đứa con mình yêu thương, nuôi nấng tử tế rồi ngày hôm nay nó “báo hiếu” tôi thế này. Tôi giải thích với nó rằng dù tôi và bố nó có quen biết với nhau từ lúc bố mẹ nó chưa ly hôn, nhưng không có chuyện tôi quyến rũ, giật chồng, phá hoại hạnh phúc của ai cả. Con trai không tin, nó bảo đã biết hết sự thật qua lời mẹ đẻ nó kể, nó không tin dì ghẻ.
(Ảnh minh họa)
Bất lực không khuyên can, giải thích cho con hiểu được mà thằng bé lại tỏ thái độ gay gắt, phẫn nộ với tôi. Những câu nói của nó khiến tôi sốc, đau đớn không chịu được mà lên cơn cao huyết áp phải nhập viện cấp cứu.
Con đưa tôi vào viện rồi bỏ đi ngay, lúc về nhà tôi sững sờ thấy nó mang hết quần áo của tôi ra cổng để và đang làm thủ tục bán nhà cho người lạ. Thằng bé đứng tên sổ đỏ căn nhà này mà, bao năm nay tôi chỉ là người ở thuê, nuôi con tu hú để rồi nhận lại sự coi thường, đổ lỗi từ nó.
Ôm đồ về nhà ngoại, cả nhà trách tôi ngu dại khi đối tốt với con chồng để ngày hôm nay nhận trái đắng này. Không biết mẹ đẻ nó nói gì để nó căm ghét, vô ơn với tôi. Tôi chỉ muốn làm người mẹ đúng nghĩa, được chăm lo con, thế nhưng số phận quá nghiệt ngã với tôi. Tôi phải làm gì đây?