Giữa đêm, mẹ chồng soi đèn pin dẫn tôi chạy trốn khỏi chồng mình: ‘Con không sống được ở đây đâu, chạy đi’

Cho đến giờ khi nghĩ lại cuộc hôn nhân mà mình đã trải qua, tôi vẫn không khỏi run người. Dù đã 3 năm trôi qua nhưng mỗi khi nằm mơ thấy chồng cũ, tôi lại giật thót mình tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như tắm. Thầm biết ơn mẹ chồng vì nếu không có bà thì có lẽ đến giờ tôi vẫn đang chìm trong đ/ị/a n/g/ụ/c trần gian không thể nào thoát ra được.

Tôi và anh ta đến với nhau bằng tình yêu tự nguyện. Chúng tôi cũng yêu đương hẹn hò như bao cặp đôi khác rồi tiến tới hôn nhân sau 1 năm quen nhau.

Hồi đó, tôi còn trẻ người non dạ nên cứ đinh ninh những hành động ‘vung tay’ của anh ta là vì quá yêu mình nên mới nóng giận, ích kỉ như vậy.

Tôi cãi lời bố mẹ để đi làm dâu một gia đình nghèo xơ xác lại ở tận miền núi xa xôi. Ngày đưa dâu, mẹ tôi khóc rưng rức, bố tôi thở dài lo lắng nhưng vẫn cố gắng hy vọng rằng tôi sẽ có cuộc sống tốt đẹp phía trước.

Không chỉ có bố mẹ đẻ tôi, thậm chí cả mẹ chồng tôi ngày đó cũng từng vài lần hỏi tôi: “Sao con lại lấy nó? Con không sợ khổ sao?”. Trước câu hỏi của bà, tôi cứ cười cười vì vẫn tự tin mình sẽ được hạnh phúc. Nhưng sau này tôi mới hiểu, câu hỏi đó của bà là rất chân thành, vì hơn ai hết, bà là người hiểu rõ nhất bản chất thật sự của con trai mình.

Thế rồi ngay đêm tân hôn, anh ta đã ôm tiền đi chơi tới tận sáng hôm sau mới về. Đã thế cô gái ngủ với anh ta đêm đó còn gửi tin nhắn thách thức tôi. Ngay ngày đầu tiên cưới chồng tôi đã ê chề trong nước mắt. Lúc đó còn trẻ, cảm thấy tổn thương vô cùng vì đêm tân hôn, người ta hạnh phúc biết bao. Còn tôi khóc sưng mắt. Mẹ chồng biết chuyện nên sang phòng tôi an ủi, tôi như con mèo con bị bỏ rơi, bất lực cuộn trong vòng tay mẹ chồng mà khóc nức nở, khóc như mưa vì đau đớn.

Tôi đã có quyết định sai lầm khi lấy chồng nhưng tôi cảm thấy thật may mắn vì có được mẹ chồng đã cứu mình, ảnh minh họa, nguồn: dSD

Những ngày sau, anh ta đối xử với tôi càng đáng sợ hơn. Làm vợ nửa năm, tôi chưa từng biết đến đồng tiền lương anh ta đem về cho vợ. Nhà chồng nghèo, nhà vệ sinh theo kiểu cũ, ở tận ngoài vườn chuối. Ban ngày không sao, đêm đến tôi rất sợ không dám đi một mình. Vậy là mỗi lần đi vệ sinh, mẹ chồng đều dẫn tôi đi.

Quê chồng xa biển nên việc được ăn cá tươi là rất khó khăn. Thèm cá và cũng vì nghèo nên tiết kiệm, tôi phải mua cá phơi một nắng về chế biến. Hôm nào anh thích thì ăn nhiều, hôm nào không thích thì gằn giọng mắng mỏ tôi. Có khi anh chỉ kịp nhìn mâm cơm một cái rồi vung tay hất luôn cả mâm vì chê thức ăn dở. Những hôm đó, tôi và mẹ chồng phải ăn mì tôm thay cơm.

Chứng kiến tất cả những điều đó, chính mẹ chồng tôi khuyên tôi phải biết giữ thân. Nếu thấy chồng say xỉn thì im lặng qua ngủ với mẹ. Không những thế, mẹ còn chỉ tôi cách tránh thai. Mẹ nói khi nào anh tu chí làm ăn, thương vợ con thì hãy có thai, còn như bây giờ mà có thai thì chỉ có tôi khổ nhất. Đến giờ tôi vẫn biết ơn mẹ vì điều đó.

Thế rồi trong một lần say, anh đòi lấy hết vàng cưới của tôi. Tôi kháng cự không cho. Anh ta vung tay vung chân vào người tôi như thể tôi là bao cát. Mẹ chồng thấy thế can ngăn không được, cuối cùng, bà lấy cây chổi đ/á/n/h liên tục vào người con trai để bảo vệ tôi. Anh ta giằng cây chổi khỏi bà rồi hùng hổ bỏ đi.

Đêm đó, cũng chính mẹ chồng đã soi đèn pin dẫn tôi chạy trốn khỏi con trai bà. Trong sợ hãi và hốt hoảng, mẹ cầm chặt tay tôi, dắt tôi đi rất xa, rất lâu trong đêm lạnh mới ra được đường chính. Khi tìm được người để đi nhờ ra bến xe, mẹ chồng cầm tay tôi mà khóc xin lỗi.

Tôi vẫn nhớ nhu in lời cuối cùng mẹ chồng nói với tôi

– Con không sống được ở đây đâu. Hãy chạy đi thật xa con nha. Con còn rất trẻ, tương lai còn rất dài, mẹ tin con sẽ tìm được một người đàn ông tốt, yêu thương con thật lòng.

Trong giờ phút đó, nước mắt tôi cứ trào ra, vừa sợ vừa run vừa xúc động và thương mẹ. Tôi chỉ biết gật đầu mà chẳng nói được lời nào. Tôi lên chiếc xe đi nhờ ra bến mà trong lòng vẫn bao nhiêu suy nghĩ khôn nguôi. Đúng là tôi muốn đi thật xa khỏi nơi này, nhưng một phần sâu thẳm trong tim mình, tôi không muốn để lại mẹ chồng trong căn nhà đó.

Đến giờ sau 5 năm, cuộc sống của tôi đã ổn định. Tôi cũng đã chính thức ly hôn đơn phương được với chồng cũ. Với tôi, mẹ chồng tuy không sinh ra nhưng đã cứu sống tôi và sinh ra tôi lần thứ 2 trên đời này. Giờ thỉnh thoảng tôi vẫn lên thăm bà mỗi khi anh ta không có nhà. Nhìn thấy mẹ chồng ngày càng gầy yếu mà không ai chăm sóc, tôi lại xót xa. Anh ta thì vẫn không hề thay đổi, tôi thấy thương mẹ chồng cũ vô cùng.

Tôi thường suy nghĩ mình có nên đưa mẹ chồng cũ về sống chung với mình không.

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *