Dạo gần đây mạng xã hội có cái cụm từ “overthinking” và nó cực kỳ chuẩn với tình trạng của mẹ tôi bây giờ.
Mẹ tôi là một người phụ nữ gần như không có điểm nào để chê, bà dù đã 54 tuổi nhưng vẫn trẻ đẹp, nhiều lúc ngồi cùng con gái lớn là chị tôi năm nay 32 tuổi mà cứ như hai chị em gái cách nhau có vài tuổi mà thôi. Bà cũng giỏi kiếm tiền, chăm sóc chồng con cũng miễn chê. Thế nhưng bà mắc một cái tính mà không thể sửa nổi đó là rất hay tự tưởng tượng rồi tự cho rằng những cái mình tưởng tượng đó là đúng.
Chuyện gì mẹ tôi cũng có thể nghĩ quá lên được, mà là kiểu luôn nghĩ ra tình huống xấu nhất của mọi vấn đề. Ví dụ như tôi đi học về tắc đường, điện thoại để trong cặp không biết mẹ gọi thì trong mười mấy phút mẹ tôi không liên lạc được với con đó, bà sẽ nghĩ ra đủ thứ chuyện sẽ xảy ra. Cũng trong mười mấy phút đó bà sẽ tự cho rằng những gì bà tưởng tượng là đúng rồi tự sốt ruột, lo lắng. Đến lúc tôi về thì bà sẽ làm ầm ĩ lên vì “làm gì mà mẹ gọi không được, mẹ lại tưởng mày bị làm sao rồi”…
Không phải mẹ tôi không biết mình hơi bị xấu lo đâu nhưng bà không kiểm soát được mình tự suy nghĩ như thế. Bố tôi nhiều lần nói con cái đã lớn cả rồi, bớt quan tâm chúng nó thái quá đi, lúc đấy thì mẹ tôi nghe lời lắm nhưng cứ đến lúc tình huống tương tự xảy ra thì lại đâu vào đấy.
Với một người “overthinking” như mẹ tôi thì cũng đi kèm theo một hệ lụy đó là hay ghen, ghen bóng ghen gió, ghen linh tinh, chuyện nhỏ xíu cũng làm mẹ ghen mà không có chuyện gì mẹ tôi cũng ghen. Bố tôi lại hay phải đi công tác nên cũng tạo cơ hội cho mẹ tự tưởng tượng ra nhiều thứ chuyện hơn.
Có những lần bố tôi đi công tác xa vài ngày, mà đã là đi làm thì khó tránh được việc phải uống vài chén rượu, vài cốc bia với đối tác. Có đôi khi quá chén một chút, bố say nằm vật ra ngủ, mẹ tôi không gọi điện được cũng thiếu mỗi nước bắt xe lên tận nơi bố công tác. Nếu mấy đứa con không cản thì có khi bà đi thật đấy.
Nhà tôi trước có bác giúp việc lâu năm, bác vốn là người chăm sóc chú – em trai của bố tôi từ nhỏ sau đó bác sang nhà tôi để giúp việc cho bố mẹ tôi. Năm ngoái thì bác xin nghỉ vì có tuổi rồi, bác cũng giới thiệu người đến làm thay cho mình. Cô giúp việc mới nhìn chung là người chỉn chu, tất nhiên cô chưa thể quen được với công việc ngay, vả lại với gia đình tôi bác giúp việc cũ chẳng khác gì người nhà nên khi có người mới cũng cần phải có thời gian để làm quen.
Về công việc thì tôi thấy cô giúp việc mới làm rất tốt, bố mẹ tôi cũng thấy như vậy. Tôi cứ tưởng như thế là đâu vào đấy rồi, thế nhưng mới đây cả nhà tôi tá hỏa khi phát hiện một chuyện.
Không biết là mẹ tôi đã nhân lúc nào cả nhà không có ai để gọi người về lắp camera ở khắp nơi trong nhà. Đã vẫn còn cố gắng lắp đặt rất khéo léo đến mức mà không ai phát hiện ra sự hiện diện của những chiếc camera đầy sắc nét kia.
Mẹ tôi lắp khắp mọi nơi, thậm chí là ở vị trí đối diện với cửa phòng tắm, chỗ duy nhất bà không lắp là 3 cái phòng tắm ở 3 tầng mà thôi.
Cả nhà tôi vẫn vui vẻ và hồn nhiên sinh hoạt trong không gian chứa đến hơn chục cái camera giấu kín đó mà không hề hay biết. Mọi chuyện chỉ lộ ra khi mẹ tôi đang theo dõi camera qua điện thoại thì có việc chạy ra ngoài, mẹ để điện thoại trên bàn và tôi phát hiện ra.
Tôi gọi cho bố bảo bố về vì biết nếu mẹ biết có người phát hiện việc này ròi thì mẹ sẽ lại làm ầm lên. Không khéo léo một chút thì có khi ầm nhà ầm của mà tất cả mọi người trong nhà đều không thể sống thiếu tự do như vậy được. Thế là bố tôi phải lật đật phi từ công ty về để nói chuyện rõ ràng với vợ mình.
Hóa ra mẹ tôi đọc nhiều chuyện chủ nhà ngoại tình với giúp việc quá, mẹ thấy cô giúp việc mới cũng còn ít tuổi, lại là người lạ nên bắt đầu lo lắng. Từ lo lắng mẹ tôi tiến triển thành nghi ngờ và cuối cùng là quyết định lắp camera để canh chừng xem chồng mình có lằng nhằng gì với cô giúp việc không.
Bố tôi hỏi thế có thấy gì không thì mẹ tôi im lặng một lúc rồi bảo cứ cẩn thận vẫn hơn. Tôi đến á khẩu với mẹ mình luôn. Giờ tôi phải làm sao để mẹ bớt “overthinking” đi bây giờ?