Tôi kể ra đây là những chuyện hoàn toàn có thật đã xảy ra với chính cuộc đời mình. Không biết trên thế gian này có người phụ nữ nào giống như tôi không, để có thể đồng cảm, chia sẻ được với tôi.
Đến giờ phút này, nếu so với những người bạn cùng trang lứa, tôi công nhận mình là một người phụ nữ thất bại.
Tôi kết hôn cách đây 4 năm. Tôi yêu chồng tôi và anh ấy cũng vậy. Chúng tôi đến với nhau là do tự nguyện và cũng nhận được sự ủng hộ hoàn toàn của gia đình 2 bên.
Ngày ấy, vợ chồng tôi đều còn trẻ, chúng tôi mải lo cho sự nghiệp nên chưa muốn có con vội vàng. Đặc biệt, cả 2 chúng tôi đều xuất phát từ những gia đình không có điều kiện nên chúng tôi mong muốn kiếm thật nhiều tiền, sau đó mới sinh con, để khi con mình sinh ra sẽ được sống một cuộc sống đủ đầy, không phải lo nghĩ gì về kinh tế cả!
Thời gian cứ thế trôi đi, nhờ tập trung cho công việc và mục tiêu kiếm tiền, vợ chồng chúng tôi đã có được một số tài sản kha khá.
Đến năm thứ 2 sau khi kết hôn, có một hôm, chồng tôi về nhà nói: “Có khi mình đi đông lạnh trứng với t/i/n/h t/r/ù/ng đi. Anh sợ mình làm việc nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe sinh sản, sau này có vấn đề gì, còn có thể sinh đẻ được”.
Lúc mới đầu, tôi rất bất ngờ với ý định này của chồng. Sau đó, khi tôi hỏi ra mới biết, một người bạn của anh vừa mới qua đời (vì mắc K) khi chưa kịp có con với vợ. Chồng tôi rất băn khoăn về điều này. Thú thật lúc ấy, tôi cho rằng chồng mình đang nghĩ quá. Chẳng ai mong muốn điều đó xảy ra.
Hơn nữa, theo tôi tìm hiểu, việc đông lạnh trứng và t/i/n/h t/r/ù/n/g cũng khá phức tạp và tốn kém, nên tôi đã đề nghị chồng là sẽ sinh con luôn. Tuy nhiên, chồng tôi vẫn từ chối. Anh nói rằng thời điểm này đang là lúc quyết định để anh thành công trong sự việc, nếu bây giờ có con thì anh không thể tập trung cho công việc và hơn nữa, anh còn đang vay tiền để làm ăn.
Tôi thấy chồng nói có lý nên quyết định vẫn hoãn kế hoạch sinh con. Sau đó, chồng cứ buồn rầu cả tháng vì vẫn muốn được đông lạnh trứng và t/i/n/h t/r/ù/n/g để đề phòng những phát sinh sau này, vậy là tôi đã chấp nhận cùng anh đến bệnh viện để thực hiện thủ thuật.
Tất nhiên, chuyện này chỉ có hai vợ chồng tôi biết. Còn bên nhà chồng, mấy năm nay vẫn luôn trách móc vì tôi không chịu sinh con. Thậm chí, mỗi lần tôi về quê, mẹ chồng còn chán đến mức không muốn tiếp chuyện. Nhưng vì 2 vợ chồng đã thống nhất, nên chúng tôi vẫn kiên định theo kế hoạch ban đầu, đợi giàu lên rồi mới sinh con.
Tôi biết phía trước còn đầy những khó khăn nhưng tôi chưa bao giờ hối hận với quyết định của mình, ảnh: DS
Thế rồi chuyện không ngờ cũng xảy ra. Nửa năm trước, chồng tôi lên cơn đột quỵ và không qua khỏi. Đối với tôi, đây là cú sốc vô cùng lớn. Chúng tôi gần như đã đạt được mục tiêu của mình thì anh lại bỏ lại tôi mà ra đi mãi mãi. Tôi bơ vơ lạc lõng khi trở thành góa phụ và nhất là chúng tôi vẫn chưa có còn!
Lúc đó, tôi từng hối hận về quyết định của mình, tôi nghĩ rằng, nếu trước đây tôi chịu nghe lời mẹ chồng, bất chấp sinh con thì giờ đây, dù anh có không còn thì tôi vẫn còn một đứa con để tiếp cuộc sống này một cách có ý nghĩa.
Tôi suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Sau khi chồng mất được hơn nửa năm thì tôi đi thụ tinh với tinh trùng của chồng để lại. Tôi làm việc này trong âm thầm mà không muốn nói với ai vì thật sự tôi cũng nghĩ đây là điều tốt nhất mà tôi có thể làm cho anh, cho tình yêu của chúng tôi. Tôi tin rằng, khi có một đứa bé, tôi sẽ có động lực hơn để sống tiếp những ngày còn lại.
Sau đó, tôi đã có bầu!
Mọi người đều rất bất ngờ, nhất là mẹ chồng và cả nhà chồng tôi. Dù tôi đã nói rõ với mẹ chồng, rằng đó là con cháu của bà. Nhưng mà mẹ chồng tôi vẫn không chịu tin. Bà cho rằng tôi dan díu với người khác nên tối ngày chì chiết và mạt sát tôi. Thậm chí, bà nhiều lần đuổi tôi ra khỏi nhà. Cực chẳng đã, tôi đành rút 3 chân hương để thờ chồng rồi lên thành phố tiếp tục cuộc sống.
Ngày em bé chào đời, một bé trai có khuôn mặt rất giống chồng tôi. Tôi hạnh phúc vô bờ và cảm thấy sức mạnh như được tiếp thêm để sống vui vẻ hơn, mạnh mẽ hơn.
Sau đó, tôi đã nhờ mẹ đẻ đến xin mẹ chồng vài sợi tóc để đi xét nghiệm ADN. Dù sao con tôi đã không có bố thì cần có ông bà nội và anh em bên nội thừa nhận!
Hôm qua có kết quả, tôi gửi ngay về cho mẹ chồng. Cuối cùng nỗi oan này của tôi cũng được rửa sạch. Sáng nay mẹ chồng tôi đứng trước cửa, vừa trông thấy tôi, bà òa khóc xin lỗi. Tôi cũng rơi nước mắt rồi bảo bà bình tĩnh vào nhà nói chuyện.
Khi vừa nhìn thấy con trai tôi, bà bế em bé lên thơm vào má và giọt nước mắt rơi xuống má của con tôi: Giống thằng Khang quá, đúng là cháu của bà rồi, đúng là cháu nhà này rồi!