Vì con tôi cố sống kiếp người khổ hơn…kiếp bọ ngựa

Mỗi khi kể chuyện mình tôi lại ứa nước mắt, cũng là kiếp người sinh ra trên cõi đời này, sao nhiều chị sung sướng, sướng từ trong trứng sướng ra, lại lấy được chồng tử tế. Còn tôi, hai lần đò mà hai lần đò chòng chành, sống phận người mà khổ hơn thân con bọ ngựa.

Gia đình tôi nghèo, nhưng nề nếp gia giáo. Năm tôi 18 tuổi, bạn bè cũng trang lứa đứa lập gia đình, đứa nghỉ học ở nhà phụ kinh tế, thì thầy u nhất quyết bắt tôi phải học hành cho nên người.

Ngày ấy tôi học trường trung cấp sư phạm dưới tỉnh. Hai năm ăn học, về nhà với tấm bằng trong tay, tôi đi dạy tiểu học. Ngày ấy, cửa nhà tôi lúc nào cũng nhộn nhịp, vì nhiều người dòm ngó, các bà mẹ rất ưng tôi.

Tuổi trẻ ngông cuồng và rồ dại, tôi chọn lấy Hùng, anh hơn tôi ba tuổi. Gia đình anh có vườn bãi lớn, lại đã có xe máy từ ngày bấy giờ. So với mấy chàng xe đạp đến tán tỉnh tôi, thì anh trội hơn hẳn.

Lấy anh, tôi cũng biết rõ quá khứ hào hùng với những vụ đánh nhau tai tiếng, và máu chất chơi trong anh. Nhưng, với tình yêu mãnh liệt của mình, tôi hy vọng có thể khiến anh thay đổi.

Vợ chồng về với nhau, anh tính lên Sơn La kiếm sống. Thằng cu vừa được 1 năm, tôi cai sữa, mang con gửi bà ngoại, rồi lặn lội cùng chồng ngồi tàu đêm lên “miền đất hứa”.

Để rồi hai năm sau tôi trở về quê, tay trắng hoàn trắng tay, còn chồng tôi thì mang theo nàng tiên nâu hồi hương. Lên Sơn La, anh dùng thuốc phiện và nghiện lúc nào không hay… Cuộc đời tôi như đặt dấu chấm hết từ đó.

Vợ chồng thường xuyên cãi vã và đánh nhau, vì thèm thuốc mà đồ đạc trong nhà cứ không cánh mà bay. Tôi nai lưng ra chợ búa nuôi con, thì anh chìm trong cờ bạc và nghiện ngập. Đến cái nhẫn cưới, cái nồi nấu bột cho con anh cũng đem bán, thì tôi dứt tình. Tôi bế con về ngoại, hai tháng sau ra tòa. Chấm dứt một đời chồng.

Nuôi con lớn khôn, thằng bé thương mẹ nhưng cái tính “dân chơi” của bố thì thấm vào máu. Vì thế, tôi khổ với bố rồi lại khổ với con. Đã cố gắng hết sức dạy dỗ mà con vẫn nghịch ngợm, ngổ ngáo, bỏ bê học hành…

Chán nản, tôi chỉ muốn quyên sinh chấm dứt cuộc đời. Giữa lúc ấy tôi gặp được người cùng cảnh ngộ, là chồng tôi bây giờ. Anh cũng đã có một đời vợ và hai cô con gái, nhưng vợ chồng không hợp nhau, anh sống cảnh đứt gánh giữa đường.

Nghĩ rằng gặp được bờ vai để dựa vào trong những ngày xế bóng, tôi gật đầu làm vợ anh. Nhưng ai biết rằng, cả một biển khổ chờ tôi phía trước.

Thì ra người vợ cũ không chịu được tính hà tiện và toan tính của chồng, đã rời xa anh. Hai đứa con, anh để vợ nuôi tất, không 1 hào nuôi con. Con riêng của tôi, anh cũng bắt để bà nội cháu nuôi, không mảy may thương yêu.

Tôi cũng tần tảo thức khuya dậy sớm cùng chồng. Năm sau tôi sinh 1 cô con gái. Với anh, con gái “đái không cao hơn ngọn cỏ”, chỉ là quả bom nổ chậm trong nhà, không được tích sự gì. Vì vậy mà anh tệ bạc với tôi, còn lén lút với đứa làm công cho nhà tôi và làm nó có bầu.

Nghe tin mà lòng tôi đau như xát muối. Tôi quyết tâm đẻ cho anh con trai. Vì thế năm sau tôi mang bầu, con bé trẻ ranh vắt mũi chưa sạch kia sinh 1 thằng con trai trước tôi ba tháng. Khổ phận tôi, lại là con gái.

Từ ngày ấy, cuộc sống gia đình không khác gì địa ngục. Anh đi làm thì không sao, cứ về nhà là đá thúng đụng nia kiếm cớ. Tôi vất vả nuôi hai con nhỏ anh cũng không đoái hoài.


Tôi chỉ sống vì các con, còn phận mình, thì chỉ mong quyên sinh cho đỡ khổ. Ảnh minh họa

Ở cái tuổi đầu bốn rồi mà tôi chưa hết cực khổ chuyện con mọn. Sang năm nữa, tôi cắt thuốc nam uống để quyết tâm đẻ thằng con trai. Cuối cùng, cũng thành công. Con tôi giống anh như đúc!

Vậy mà 3 đứa con nhỏ, nếp có tẻ có, anh không đưa cho vợ lấy một đồng tiền nuôi con. Tôi thuê người trông con, đứa chị bế đứa em, rồi thân mình chạy chợ, mở quầy tạp hóa trước cửa nhà. Chiều đến lại tất tả lên bãi trồng rau nuôi gà, đêm may hàng thêm… Cứ thế, 4h sáng dậy, 2h đi ngủ, không kể giữa đêm ba đứa nhỏ đứa khóc, đứa bú mớm…

Đến nay, đứa lớn nhất đã học lớp hai, ba đứa con một tay mẹ nuôi nhưng đứa nào cũng khỏe mạnh. Chồng tôi đi làm vàng thỉnh thoảng mới qua nhà, nhìn bố con tíu tít mà tôi trực trào nước mắt.

Người tôi như bộ khung xương, gầy, đen, cơ thể suy nhược lúc nào cũng chực ngã xuống. Chỉ có các con là động lực để tôi đứng vững.

Lẽ nào tôi lại lỡ đò lần nữa, lẽ nào tôi lại tách ba đứa nhỏ khỏi ông bố bội bạc kia? Hay là nhắm mắt trách phận sao cái kiếp mình khổ như thân con bọ ngựa!!!

Leave a comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *