Trước lúc rời đi, chồng ném cho tôi chiếc gối rồi mỉa mai trước mặt bố mẹ chồng.
Hôn nhân là nơi mà không ai nói trước được điều gì, dù trước đây có yêu nhau, cần nhau như thế nào. Vợ chồng tôi có 4 năm yêu rồi mới cưới. Do hoàn cảnh gia đình 2 bên khác biệt nên gia đình anh không chấp nhận tôi. Anh là con nhà giàu có, bố mẹ làm xây dựng và anh là con trai duy nhất kế nghiệp gia đình. Còn tôi, chỉ là một cô gái con nhà thuần nông, đi làm kế toán ở công ty gia đình anh. Chúng tôi gặp rồi nảy sinh tình cảm.
Chúng tôi nên duyên vợ chồng, nhận được cái gật đầu của bố mẹ anh do tôi có bầu trước buộc nhà anh phải chấp thuận. Làm dâu nhà giàu, tôi được tiếng đổi đời nhưng chẳng hề thoải mái vui vẻ chút nào. Ngoài chồng ra, nhà chồng ai cũng coi tôi như giúp việc, khinh thường, mắng nhiếc và xỉa xói mỗi ngày. Sợ làm chồng buồn, tôi toàn im lặng chịu đựng tất cả, chỉ mong sao cho mọi chuyện qua đi, nhà anh dần coi tôi là thành viên trong gia đình thật sự.
(Ảnh minh họa)
Thời gian thấm thoắt kể từ ngày lấy chồng đến giờ cũng đã 11 năm rồi. Tôi có 2 đứa con và nghỉ việc ở nhà nội trợ, lo việc nhà và vẫn chưa được nhà chồng coi là con dâu. Tình yêu lâu ngày cũng nhạt dần, khoảng cách về địa vị xã hội, tư tưởng khiến tôi và chồng dần xa cách nhau hơn. Chúng tôi thường xuyên cãi vã, lớn tiếng với nhau. Anh bảo tôi không bằng 1 góc nhân viên của anh, ở bên tôi anh không còn hạnh phúc nữa.
Cứ cãi vã triền miên, rồi sự im lặng bủa vây trong căn nhà nhỏ khiến chúng tôi như 2 người dưng. Một ngày cuối tuần, anh bất ngờ đưa đơn ly hôn trước mặt bố mẹ chồng. Anh bảo tôi ký, 2 đứa con anh sẽ nuôi vì tôi không đi làm ra tiền. Anh chán ngán cuộc sống hôn nhân này rồi, hết tình cảm nên trả lại tự do cho nhau, đừng dằn vặt làm khổ nhau nữa.
Đau khổ khi bị đề nghị chia tay, tôi van xin anh đừng làm thế, tôi không thể xa 2 đứa con được. Nhưng anh vẫn một mực đòi ly hôn. Áp lực từ chồng, gia đình nhà chồng, nỗi cô đơn, tủi nhục khi làm dâu nhà giàu tôi chấp nhận buông tay. Giải quyết xong thủ tục ở toà, tôi về nhà chồng thu dọn đồ đạc ra ngoài ở.
Vậy mà trước lúc rời đi, chồng lại ném cho tôi chiếc gối cũ rồi mỉa mai trước mặt bố mẹ chồng: “Cầm thứ hạ đẳng của cô rồi biến đi. Đừng để tôi nhìn thấy bất cứ món đồ gì của cô trong nhà này nữa”. Ôm chiếc gối đó, tôi nức nở bỏ đi trong ấm ức, cay đắng. 11 năm lấy chồng, hôm nay tôi ra đi với 2 bàn tay trắng cùng nỗi nhục nhã ê chề.
(Ảnh minh họa)
Không dám về quê ngoại, tôi thuê căn nhà trọ nhỏ và tính sẽ đi làm trở lại. Ở tuổi này đi làm văn phòng đã quá tuổi rồi, tôi muốn buôn bán gì đó nhưng chẳng có vốn. Thôi thì xin đi làm công nhân xem thế nào. Một mình sống trong căn nhà trọ cấp 4 chật hẹp, tôi cũng chán nhưng chẳng phải nghe lời mỉa mai, chê bai của ai nữa. Thế cũng tốt.
Rồi đến hôm cuối tuần, trời nắng to, tôi mang hết đồ cũ đi giặt và lột luôn vỏ chiếc gối chồng cũ ném cho. Vừa lột vỏ gối ra, tôi sững sờ khi thấy một chiếc thẻ ATM rớt ra, trên đó còn dính mảnh giấy với nội dung: “Mật khẩu là ngày sinh nhật em”. Tò mò về chiếc thẻ ngân hàng này, tôi ra cây rút tiền kiểm tra thử số dư thì hoảng hốt khi màn hình hiển thị số tiền 2 tỷ trong đó.
Hoang mang khi chồng cũ lại sắp xếp dành tặng mình món quà giá trị này, tôi liên lạc với anh, anh từ chối gặp và chỉ bảo: “11 năm qua em làm vợ anh đủ thiệt thòi, vất vả rồi. Đây coi như số tiền đền bù tuổi thanh xuân của em, giúp em có vốn làm ăn. Ba mẹ anh ghê quá anh không dám đưa trực tiếp nên phải làm cách này. Dù đã hết tình cảm rồi, nhưng anh vẫn mong em sống tốt. Đừng từ chối”. Chồng cũ nói vậy, tôi chẳng biết mình nên khóc hay nên cười nữa. Tôi có nên nhận hay vì sĩ diện mà trả lại số tiền này?